Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

may mắn có, thiệt thòi khó

:) mình sinh năm 1992
Và từ đây, cứ đến những dấu mốc quan trọng thì lại có 1 sự thay đổi :) may mắn có, thiệt thòi khó.
Bắt đầu là từ khi lên cấp 2, cải cách sách giáo khoa lớp 6 :) Bắt đầu từ đây thì cải cách lại sách giáo khoa, học sách giáo khoa mới từ lớp 6 đến lớp 12.  Sách giáo khoa cải cách đc cái mã đẹp, còn lại nội dung thì…. Có phần dễ hiểu hơn, nhưng nội dung chương trình quá nặng, dồn nén nhiều thứ. Mình ko rõ đây là sự thiệt thòi hay may mắn :)) dẫu sao cũng đã qua rồi :)
Tiếp đó là việc bỏ kì thi tốt nghiệp THCS :) Với mình, đây là điều may mắn :)) haha.
Rồi thi cấp 3, đúng năm của mình, thì có trò NV2 :) tức là nếu thi trượt, sẽ đc lấy điểm đó, đi nộp hồ sơ về trg Công lập có điểm lấy bằng hoặc kém điểm số mình đã thi, chứ bth là thi trượt là chỉ có nước xách mông về Dân lập, học Dân lập thì dĩ nhiên môi trg học tập ko bằng Công lập đc. Cái này mình ko bàn đến. Với mình, đây là điều may mắn, vì mình trượt cấp 3 :) Bài học vì sự chủ quan, hổng kiến thức, mải chơi. Có lẽ đây là động lực, là bài học, giúp mình ngộ tỉnh, lên cấp 3, từ lớp 11 trở đi, mình chú tâm học hành hơn.
:)) Phần vì mình cũng là đứa chịu quá nhiều tác động ngoại cảnh, áp lực.
Khổ, cái xã hội này là thế, nhà này nhìn nhà nọ, nhà nọ soi nhà kia. Ví dụ, việc trượt cấp 3 NV1 của mình là điển hình. Con điên hàng xóm, nói xấu mình là mình học dốt, ngu si này nọ. Mà ko rõ sao, cái khu mình ở, đếm những đứa sinh 92 có rất nhiều. Chả rõ cái năm NHÂM THÂN, có gì đẹp mà người ta đua nhau đẻ, theo mình được biết, thì  bố mẹ mong mình là con trai hơn, vì con trai NHÂM THÂN là sướng????!!!! :)) Sau này tìm hiểu mình mới biết, đâu cứ Nhâm Thân là sướng đâu? Có số cả, chỉ biết 1 điều là đẻ mình ra, làm ăn hao hụt, phá tán, thua lỗ. Còn đẻ em mình ra, làm ăn phát lắm.
Tiếp đó, 1 lần mình sang hàng xóm, nhà con bé Mai bằng tuổi mình, sang thì mẹ nó làm câu: “giá cái Bích mà đỗ Nguyễn Khuyến nhỉ, hai đứa có phải h học chung cùng trường rồi ko, đi về có nhau.”
:)) quá vãi ha :)
Câu nói này mình nhớ mãi, nhớ y cái giọng điệu thảo mai của bà ấy.
Rồi suốt những năm cấp 3, liên tục nghe những trận mắng chửi của bố mẹ, so bì với cái thằng Huy gần nhà, mẹ nó cứ thấy mẹ mình đi chợ qua là gọi vào, khoe điểm của con, chém tung nóc nhà, mẹ mình lại về ca thán:
- con gái học hành dốt nát, đéo bằng 1 thằng con trai, điểm văn còn thua cả nó, nó là con trai mà văn nó còn đc 8 kìa.
=))))))))))))))) về sau, tìm hiểu tất cả chỉ là chém.
Đời có nhân quả cả, cười người hôm trước, hôm sau người cười :)
Ăn nhau về hậu vận là chính, cười trước chắc gì đã là cười mãi? 


Việc đỗ đc vào đại học là kết quả như mong đợi và cố gắng của mình :D. Dẫu sao thì mình ko thấy tự hào gì cả, mà chỉ là chấm dứt những cuộc chiến của các bà mẹ, những trận mắng chửi so sánh với “con nhà người ta” của mẹ mình. Thật ra điều buồn nhất là mình ko có quyền lựa chọn theo đuổi những gì mình muốn và khả năng phù hợp. Mình thích mỹ thuật hội họa :) Đừng ai bảo với mình là: “thích thì nhích, h chưa muộn………….v.v” khó lắm bạn ạh! Vì mình còn ăn bám bố mẹ, đã quá muộn, cái gì cũng cần trau dồi rèn dũa, h đã cứng tay, cạn ý tưởng, ko còn đam mê sáng tạo như xưa, nhưng tình yêu với nó vẫn là mãi mãi.
Mình hiện tại đã là sinh viên năm cuối đại học rồi. Thời gian trôi nhanh còn hơn chó chạy ngoài đồng. Các bạn cứ hình dung như chó nó thích chạy nhảy, mà cánh đồng thì rộng lớn, chúng nó thi nhau chạy :)) Đâu biết để ý đến điều gì. Thời gian nó phũ phàng thế đây, ko trừ 1 ai. Đây có lẽ là thứ mình thấy nó công bằng duy nhất trong cuộc đời này. Nó ko trừ, ko cạch, ko trốn tránh, ko tha, ko nhân nhượng cho bất kì ai: “chúng mày đều chết dưới tay bà” :)) à, mình ko rõ đâu, thời gian có thể mang giới tính là male, nhưng mình thích cho nó là famale hơn =))))).
Lên đại học thì cách học của bọn mình ko là NIÊN CHẾ như ngày xưa. Trên mình 2 khóa các anh chị vẫn còn học Niên chế, khóa mình là khóa thứ 2 học theo TÍN CHỈ.  Học TÍN CHỈ, có cái hay và cái dở. Dở là mình có ít bạn, mỗi lớp là lại một lớp khác nhau, là những gương mặt vô cùng xa lạ, có người nhớ, có người ko. Thành ra 4 năm học rơi vào trạng thái, nhìn mặt ai cũng quen quen, có điều ko biết tên bạn đó là gì.  Bàn về tín chỉ và niên chế thì bàn cả ngày ko hết chuyện. Nhưng chỉ biết đc rằng cái may mắn ở đây là điểm của học TÍN CHỈ cao hơn thời NIÊN CHẾ ngày xưa, và cách tính điểm để được bằng KHÁ, GIỎI cũng nới lỏng, và dễ dàng hơn rất nhiều. Đây là cái may mắn nữa trong cuộc đời mình.
Sắp ra trường, sớm thoát kiếp sinh viên. Nhưng có lẽ từ đây, mình biết rằng mình đang ở những bước đầu của 1 trận chiến của các bà mẹ về việc so đo xem con cái họ, gái thì là ck con, trai thì sự nghiệp.
Với mình, thì là 1 phần nhỏ ở sự nghiệp, và 1 phần lớn là việc lập gia đình.

-         Cái A nhà tôi ra trường tháng 6 năm nay, h đã đi làm rồi, lương tháng gần chục củ, làm cho một công ty nước ngoài (=))))))))))))) )
-         Nó có ngy chưa chị? Con nhà em tháng 6 năm sau mới ra trường cơ, mà tháng 9 mới lấy đc bằng, đợi xin việc, nhà tính xin vào abcxyz.
-         Thế à? Đây thì nó tự xin việc, nhà có phải lo cho nó cái gì đâu, tự thân tự lập. cơ mà mãi chưa có người yêu người ón gì cả, vô lo lắm. Cứ kêu là con ko có ưa thằng nào hết.
-         Ấy , thế thì chết, cũng 24,25 rồi ấy nhỉ? Ko lo lấy ck sớm đi. Mà đi làm rồi thì quen biết nhiều thằng này thằng nọ chứ? Đây con em đi học, chả quen thằng nào mà yêu cả.
-         Có số cả rồi, cũng giục lắm mà nó cứ bình thản như ko. Mà khéo do gen, do nòi cả em ạh. Chị đây năm xưa cũng gần 30 mới lấy ck đấy chứ. 32 mới sinh nó.
=))))))))))))))))))))
-         Thôi cứ từ từ chị ạh, cái duyên cái số nó vồ lấy nhau thật. Con cháu em con nhà bác, anh trai ck em, quen 1 tháng là cưới liền kìa, sock, choáng luôn. Nhanh lắm. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét