Nghĩ cho cùng cuộc sống của người
độc thân vẫn sướng chán.
Theo mình là thế.
Cứ 10 hôm mình ra hàng cô bánh
rán là y như rằng, 10 buổi thì 8,9 buổi
có đấu khẩu. Như nay là ví dụ, ông chồng nghe bảo là đồng cốt, lải nhải:
-
Mẹ, tao đã bảo rồi, rán bớt ngô khoai đi, nhìn
kìa, 6h tối rồi, còn thừa bao nhiêu.
Bà vk im, quay ra với ánh mắt gườm
gườm, khó chịu.
Ông ck lại tiếp:
-
Tèo, mày vào đảo cơm lên đi kìa, nó chín rồi.
Bà vk gắt gỏng:
-
Làm gì mà đã chín? Vừa mới cắm.
Thằng con lớn, sinh năm 93:
-
Vừa mới cắm làm gì mà đã chín.
Ông ck:
-
Tao bảo mài vào đảo cơm, chứ đâu có bắt mài ăn
đâu.
Bà vk:
-
Cơm vừa mới cắm, đảo thế nào đc?
-
Cơm nó lên nấc đèn trên rồi còn gì, vào đảo đi.
-
Buồn cười nhỉ, đã chín đâu.
Thằng con lớn:
-
Kệ nó, cứ từ từ đã.
Lúc sau, có hai cái nem rán, ông
ck cắt ra cho thằng con bé, nó học lớp 5.
Kêu thằng lớn ăn, thì thằng lớn bảo:
-
Ăn nem ko, ko ăn nước chấm đâu.
Ông ck:
-
Ăn nem mà ko ăn nước chấm thì ra cái gì.
-
Ko ăn là ko ăn.
-
Ăn nước chấm vào nó mới có vị đậm chứ.
-
Đã bảo ko ăn mà.
Bà vk:
-
Kệ nó, nó đã bảo là ko ăn nước chấm rồi, cứ bắt
nó ăn làm cái gì
Ông ck ánh mắt
long sòng sọc:
-
Đm, tao nói thế thì đã sao? Tao mời nó ăn chứ có
ép nó ăn đâu.
-
Thì có phải là nó bảo ko ăn nước chấm, ông cứ
nói nhiều làm cái đéo gì, ko nói ko chịu đc à? Một ngày nói nhiều ko biết bao
nhiêu lần.
-
Đm tao mời
nó có sao đâu, tao bắt nó ăn đâu, liên quan đến mài à mà mài nói chen vào, đàn
bà độc toàn chen mồm vào, lắm chuyện đéo chịu đc.
Bà vk im.
Rồi được 1 lát,
ông ck vào nhà, đảo cơm:
-
Đấy, tao đã bảo mà, đm, cơm chín rồi cứ kêu ko
chín.
Thằng con lớn:
-
Đã bảo là chưa chín mà.
-
Đm, như này mà bảo là chưa chín à?
Bà vk quay ra
nói với thằng con lớn:
-
Kệ mọe nó, mài nói với nó làm cái đéo gì? Kệ con
mọe nó. Lắm mồm!
Đấy, hôm nào ra
cũng thấy cái nhà này đủ thứ chuyện đập ngay vào mắt vào tai khách ăn, hôm thì
cãi nhau giữa ông ck với bà vk vì những chuyện đẩu đâu, hôm thì bà vk chửi thằng
con lớn vì nó học có hết lớp 11,12 gì đó, ko học hành gì, nghỉ ở nhà, chả làm
gì, có phụ mẹ bán hàng 1 tí thì lại chạy tót đi chơi, mẹ mà ko để ý là y như rằng lại cuỗng 1,200k nhanh thoăn
thoắt đi chơi, bỏ quán lại 1 mình mẹ bán hàng. Ông ck thì chả giúp bà vk bán
hàng, cứ cái kiểu lang thang đi chơi từ cuối phố đến đầu phố, rồi thì bế cháu
hàng xóm, họ hàng đẩu đâu, trong khi việc nhà việc quán thì đầy, mà cứ bán hàng
được lúc là lại lắm mồm kêu ca:
-
Múc gì mà lắm nước chấm cho khách thế, khách sau
lấy đâu ra nước chấm cho họ ăn?
-
Rán bánh khoai, bánh ngô nhiều thế, làm bớt đi
v.v tóm lại là
ông ấy rất lười và lắm mồm. Vk ck cứ cãi nhau như chém chả băm thịt thì hỏi sao
từ cách giáo dục này con cái đã ko coi bố, coi mẹ ra gì. Chính vì bố mẹ nó thế,
nên nó cũng chả biết đến chữ “sợ” bất giác trong cuộc sống, nó chỉ tồn tại hai
chữ “bất cần” đến đâu thì đến. Mà cũng bái phục bà vk thật, một mình làm đống
bánh: 1 mâm bánh rán ngọt, 2 mâm bánh rán mặn, bánh khoai, bánh chuối, bánh
ngô, nem chua rán, xúc xích rán, xô nước chấm. 1 mình bà ấy làm bánh, rán bánh….v.v
xoay như chong chóng ấy, mà chả thuê thêm nhân viên. Ôi thì cũng vì đồng tiền, ko làm lấy gì mà đổ
vào mồm nuôi thân. Hoàn cảnh như vậy thì đành chấp nhận.
Mỗi lần mình ra
hàng, thấy cảnh vk ck nhà cô bán bánh rán như này là lại chợt mang nỗi buồn suy
nghĩ lan man. Rằng cuộc sống gia đình vk ck con cái mà sau này mình nếu có thì
ra sao? Nó cũng như này chi bằng sớm giải thoát cho nhau thì hơn. Sống là luôn
để thân tâm được an nhàn, chữ cứ phiền não cãi nhau như cơm bữa thì thật là mệt
mỏi. Vk ck có thể là hiểu tính nhau thì nhịn nhau vài ba câu lúc đấu khẩu,
tranh cãi… mà cho dù có cãi nhau đến mấy cũng nhớ đến hai chữ “tôn trọng” nhau.
Cứ cãi nhau cái rồi lại lôi đủ mọi thứ phụ khoa cha mẹ nhau ra thì không hiểu
con cái nó nghe được nó nghĩ gì? Sống ko hợp, ko được thì tốt nhất là nên GIẢI
THOÁT cho nhau :) có lẽ sẽ tốt hơn!
Chả ai biết được
ngày mai ra sao, học cách biết chấp nhận đi nào. Vì ngay từ đầu, chúng ta khi
sinh ra đã nhận một sự bất công rồi, chả ai đc quyền lựa chọn sinh ra trong gia
đình nào, trong hoàn cảnh nào làm sao cho tốt nhất, vậy nên học hãy học cách mỉm
cười và biết chấp nhận, đối phó trước mọi tình cảnh vui dở của cuộc đời này vậy.